Những mảnh đất gối đầu lên mây,chạm tay vào gió, bồng bềnh như mộng, lại vững chãi như đá núi. Từng bản làng nép mình bên triền dốc, khói bếp bảng lảng như sương mai.

Những mái nhà sàn thấp thoáng giữa lùm cây, như lời thì thầm của thiên nhiên giữa bao la đất trời.

Ở nơi tưởng như gồ ghề và khô cằn ấy, lại tỏa sáng một vẻ đẹp rất riêng, vẻ đẹp của sắc xanh. Xanh của núi, của rừng, của ruộng bậc thang xếp tầng sóng lúa như những bậc thềm của trời.

Miền Tây xứ Thanh không chỉ là miền đất của cảnh sắc, mà còn là miền đất của văn hóa ngàn đời. Trong ánh nắng chảy qua kẽ lá, trong tiếng cồng chiêng ngân lên giữa lễ hội, trong điệu múa xòe nhịp nhàng của người Thái, trong khúc hát lượn ngọt ngào của người Mường… là một dòng chảy văn hóa bền bỉ, sâu lắng.

Những phiên chợ vùng cao vẫn rộn ràng mỗi tuần, nơi màu váy áo thổ cẩm hòa vào màu núi non, nơi nụ cười người bản xứ như nắng sớm giữa mùa sương.

Từ trên cao nhìn xuống, miền Tây xanh như một viên ngọc thô đang được thiên nhiên mài giũa. Vẫn còn đó những cung đường quanh co, những bản làng xa xôi, những nhịp sống giản dị và bền bỉ. Nhưng chính điều đó làm nên vẻ đẹp riêng không trộn lẫn, một vẻ đẹp nguyên sơ, bình dị mà đầy tự hào.
Nguồn: Thanh Hóa góc nhìn từ trên cao/TTV